Truyện ngắn trăm chữ chọn lọc
MẤT CẢ ĐẤY
Anh về thăm quê, bạn bè vui vẻ ăn nhậu giàn trời luôn. Quê anh giờ nhiễm thói lạ ăn chơi, bài bạc và mê thịt chó. Mọi người mời mọc, ép anh ăn:
- Thịt chó ngon, bổ dưỡng lắm; không ăn coi như mất nửa cuộc đời!
Anh nhất định giữ trai -giới không ăn thịt huống gì là chó nhưng để giữ hòa khí anh nửa đùa nửa thật:
- Không ăn thịt chó mất nửa đời nhưng nếu ăn thì mất cả cuộc đấy!
Tiếng reo hò mừng mồi mới, rượu ngon vang khắp quán. Anh thấy mình trở nên lạc lõng giữa quê mình.
SAO AN ĐƯỢC
Vợ chồng cự cãi, hục hặc hoài. Chị vợ đi coi bói, thầy bói nói:
- Cây đòn dông nhà đối diện đâm nhà bà nên gia đạo bất an.
Chị về treo kiếng chiếu yêu để tà khí chiếu nhà kia. Chị còn rước thầy pháp cúng, yểm... và làm nhiều chuyện bất thiện theo lời chỉ bảo của thầy pháp. Ấy vậy mà gia đạo vẫn như cũ. Có người thân tín bảo chị rằng:
- Tâm đã bất an, làm chuyện chẳng lành, tin lời vô đạo... thì làm sao gia đạo an được?
BẤT AN
Nam Tào bưóc ra khỏi điện thì gặp không biết bao nhiêu là hồn cá mập vây quanh. Ngài ngạc nhiên hỏi:
- Ta mới tra sổ thấy các ngươi tuổi thọ những hai mấy năm cơ mà!
Bọn chúng sụt sùi:
- Người ta tin rằng vây chúng con là bổ dưỡng, cường dương nên bắt chúng con cắt lấy vi nấu súp. Chúng con chết thảm lắm!
Chúng dứt lời thì ùn ùn ngoài cữa kéo đến nào là cọp mất thận, tê giác cụt sừng, voi cắt ngà... bọn chúng khóc lóc rềnh rĩ cả điện đường:
- Người ta truy sát chúng con, nguy cơ tuyệt chủng chẳng còn bao lâu nữa!
Nam Tào an ủi chúng xong nói với tả hữu:
- Muôn loài bất an thì con người làm sao có thể an
được?
CỘNG NGHIỆP
Tiếng máy cưa, xe cẩu... ầm ầm phá tan sự im ắng và tạo nên căng thẳng, ngột ngạt trùm lấy cả khu rừng. Lão đại thụ bèn cất tiếng:
- Ta đã trải qua mấy mươi đời vua nhưng chưa thấy đời nào tệ như đời này. Rừng núi cào sạch, muông thú tàn sát, đất đai xẻ xẻo...
hôm nay đại dương cũng bức tử luôn. Ta chết đã đành, chỉ thương bọn các người và hậu sanh sống dở chết dở. Bọn người ác độc rồi cũng sẽ trả giá nhưng vì cộng nghiệp nên chúng ta cũng phải chịu chung!
Rừng cây buồn rầu, muông thú rất hoang mang, nhiều tiếng nói cất lên:
- Không lẽ chúng ta ngồi chờ chết sao?
CÁI BỤNG KHÔNG ƯNG
Già làng hít một hơi rượu cần rồi trầm trầm nói:
- Đất này, rừng này, con thú này... Giàng "*" cho bọn ta, tổ tiên ta ở đây bao đời
rồi. Giờ bọn người dưới kia lên lấy hết đất, chặt hết cây, bắt hết con thú rồi! Cái bụng bọn ta không ưng. Ngày mai lũ làng theo ta lên quận.
Tiếng cồng chiêng vang rền, lũ làng đồng thanh hô to:
- Lấy hết đất, chặt hết cây, bắt hết con thú rồi! Giàng sẽ trừng phạt đấy!
Chủ quận cùng bộ sậu bàn bạc rồi đồng thanh quát:
- Bọn phản động âm mưu gây rối!
Nói xong cho lính xông vào đánh đập dã man. Núi rừng hôm ấy sấm động ì ầm, mây vần vũ đen kịt cả bầu trời.
TỰ LÀM TỰ CHỊU
Lão làm quan to, cậy thế ép người phải cống nộp tiền bạc nên giàu có vô số. Lão lại sưu tầm của ngon vật lạ ăn uống tẩm bổ hầu sống lâu, cường dương để mà mặc sức ăn chơi. Dầu giàu có, béo tốt vậy nhưng quỷ vô thường vẫn đến bất ngờ bắt lão đi. Lão tức tối kêu kiện ở Âm Ty. Phán quan yên lăng để cho lão nói xong mới nhẹ nhàng hỏi:
- Ở đời có ai ngu tự động đem tiền cống nộp người khác không? có con vật nào tự nguyện đến hiến thân cho ông ăn để béo khoẻ không?
Phán quan dứt lời thì không biết từ đâu vô số oan hồn người, vật kéo đến vây quanh lão ta đòi báo thù. Phán quan bảo:
- Tự làm tự chịu, ông và bọn họ giải quyết với nhau. Ta có khuyên cũng không ăn thua gì!
Xem thêm: