Xuân và thân phận
Xuân này nữa đã là bao xuân nhỉ
Với trời đông tuyết trắng phủ ngàn xa
Người tha hương thấm lạnh nỗi xa nhà
Mây bàng bạc lững lờ trôi viễn xứ
Đường phiêu bạt cuối cuộc đời lữ thứ
Gió muôn phương chưa lặng bước sông hồ
Thân bọt bèo bão tố mãi cuốn xô
Trôi dạt đâu những bến bờ vô định
Ngày tháng rớt đưa bàn tay nhẩm tính
Bóng xế rồi còn lại mấy ngày xanh
Bao lo toan bao mộng ước tan tành
Bầu nhiệt huyết sợ biến thành mây khói
Nợ nước thù nhà quá tầm tay với
Xót một đời lận đận kiếp phù sinh
Quê hương lầm than trăn trở bên mình
Lòng uất hận mình tài sơ trí thiển
Xây mộng lớn mong dời non lấp biển
Sao chí cùn quanh quẩn với thê nhi
Tấm nhiệt tình hăm hở lúc ra đi
Lòng thầm nhủ dựng lại gì đổ nát
[Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách]
Tự thấy mình có tội với tiền nhân
Non sông thịnh suy thay đổi bao lần
Ai đã tỏ hết tình yêu đất nước
Vì cơm áo đành lòng xa Tổ Quốc
Tủi thân giờ và thẹn với đời sau
Ngày xuân về nhớ nước quặn lòng đau
Thân tàn tạ cuối đời vô nghĩa sống
Mơ cứu quê hương đành tan theo mộng
Quê hương ơi; xin tạ lỗi với người
Xem thêm: